[TSCHHVT] Chương 5

Trùng sinh chi hoàng hậu vi tôn

Tác giả: Thượng Huyền Nguyệt Nhi

Thể loại: cổ trang, trùng sinh, cung đình, cung đấu, tình hữu độc chung, điềm văn, sinh tử văn, 1×1, HE

Nhân vật chính: Ân Thần Dục, Thượng Quan Tử Ngọc ┃ phối hợp diễn: Bách Lý Hiên, Liễu Tịch ┃ cái khác: Ngọt văn, cơ bản vô ngược,1vs1
==================

Edit: Mia Từ

Beta: 雨蝶

13307322_1742484612665982_4624211987784710404_n

☆,Đệ ngũ chương đồng tẩm

Sau khi Ân đế rời khỏi Vị Ương Cung, đi Ngự Thư phòng phê sổ sách, càng phê lại càng nhiều, nhìn trên bàn mấy cái tấu chương nịnh bợ kia, nhịn không được thở dài.

Lưu công công đứng ở một bên, xem hoàng đế cau mày thở dài, liếc mắt với tiểu thái giám bên dưới một cái, tiểu thái giám bước lên phía trước châm trà cho Hoàng Thượng.

Ân đế bưng chén lên nhấp một ngụm trà, chợt cảm thấy mùi thơm ngát xông vào mũi, mùi thật là nồng đậm, uống hết xong cảm thấy tinh thần sảng khoái, hắn nhịn uống thêm vài ngụm.

Lưu công công thích hợp tiến lên nói ra: “Bệ hạ, đây là trà cống phẩm mới nhất, tên gọi là Lão Kí Đại Hồng Bào, bệ hạ nếu cảm thấy tốt thì để nô tài đổi qua dùng loại này.”

“Ân, rất không tệ, đưa qua chỗ hoàng hậu một ít.” Ân đế nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Còn có chỗ Lệ phi, cũng đưa một ít đi.”

Lưu công công khom người nói “Vâng”. Phái người phân biệt đem cho Vị Ương Cung cùng Hương điện một ít.

Nói chuyện khác một chút, Ân đế vốn tâm tình phiền muộn vì sổ sách, cũng tốt hơn nhiều, có lẽ trong nội cung này, chân chính quan tâm hắn, quan tâm đến tâm trạng của hắn, ngoại trừ Tử Ngọc, cũng chỉ có lão công công theo hắn này.

Ân đế một lần nữa cầm lấy tấu chương nhìn lại, một bên tự hỏi, sau khi Trung thu, rất nhanh là đến kỳ thi Hương cuối năm rồi, hắn muốn thông qua cuộc thi khoa cử lần này, tuyển một ít người chân chính có tài, vì hắn sở dụng, bên người hắn hiện tại, người đáng tín nhiệm thật sự là quá ít .

Đêm Trung thu vào hai ngày sau, Ân đế đi vào Vị Ương Cung, chứng kiến hai tiểu nha hoàn Lục La cùng Hồng Thường đang hầu hạ hoàng hậu mặc quần áo.

Hôm nay là tiệc Trung thu, hoàng hậu phải cùng hoàng đế đi dự tiệc chiêu đãi với bách quan, bởi vậy phải mặc Phượng bào biểu tượng thân phận hoàng hậu, thêu Phượng Hoàng kim sắc trên hoa phục rộng rãi, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn cùng dáng người thon dài cao ngất của Thượng Quan Tử Ngọc, càng lộ ra thêm vẻ cao quý.

Hai tiểu nha hoàn nhìn đến choáng váng, hoàng hậu thật sự là quá đẹp!

Ân Thần Dục nhìn, cũng kinh diễm vô cùng, Tử Ngọc mặc quần áo gì đều rất đẹp.

Lưu công công hô một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm!” Người bên trong kinh hãi lập tức quỳ xuống, Thượng Quan Tử Ngọc cũng muốn quỳ xuống, lại bị Ân đế nâng lên, đành phải khom người chút thành lễ.

“Tử Ngọc thân thể khá hơn chút nào không?” Ân đế thanh âm ôn nhu hỏi.

Thượng Quan Tử Ngọc có chút cúi đầu nói: “Thần đã tốt hơn nhiều, đa tạ bệ hạ quan tâm.”

Ân đế nhẹ gật đầu, “Thân thể Tử Ngọc đã vô sự, như vậy có thể cùng trẫm đi dự tiệc, mọi người đang đợi chúng ta.” Nói xong, liền theo bản năng kéo tay của đối phương. (beta: Bản năng tốt đẹp a~~)

Thượng Quan Tử Ngọc hoảng sợ, có chút nghiêng người tránh cái nắm tay của hoàng đế, mặt đỏ một mảnh, bên cạnh hai tiểu nha hoàn nhịn không được cười trộm, làm hại y càng thêm xấu hổ.

Ân đế cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vừa rồi không biết làm sao, đột nhiên muốn nắm tay người này, cứ như vậy xuất hiện trước mặt bá quan văn võ, chỉ là hiện tại còn không phải lúc, bất quá ngày đó rất nhanh sẽ đến.

Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được nhìn về phía Ân đế, y thật sự là không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ đưa tay tới nắm tay y, trong khoảng thời gian ngắn bị dọa sợ, nên theo bản năng tránh được, hành động vừa rồi của y chắc sẽ làm mất mặt hoàng thượng, cũng may, hoàng đế thoạt nhìn cũng không có tức giận, trong ánh mắt ngược lại còn mang theo vui vẻ.

Vẫn là thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi, cái khuôn mặt kia cũng vẫn anh tuấn như trước, nhưng Thượng Quan Tử Ngọc tựu lại cảm thấy có gì đó không giống, hoàng đế tựa hồ thành thục ổn trọng hơn, giữa lông mày mơ hồ còn có một vòng tang thương.

Trong vòng một đêm, Hoàng Thượng giống như là biến thành người khác, đối với y thái độ càng là chuyển biến kinh người, làm Thượng Quan Tử Ngọc không nghĩ ra được nguyên nhân ở đâu, trước mắt cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Ân đế đại yến quần thần, mang theo hoàng hậu, phi tần tiếp khách, thật là náo nhiệt. Tiệc trung thu diễn ra trong ngự hoa viên, có thể thuận tiện ngắm trăng.

Ân đế yêu cầu yến hội không thể quá mức xa xỉ, hết thảy giản lược. Ở giữa chỉ an bài mấy trận ca múa trợ hứng, phần lớn thời gian đều là đủ loại quan lại tự tự làm mình vui, ngâm thi tác đối, học đòi văn vẻ.

Cũng không tránh được các phi tần tranh đấu với nhau, ngấm ngầm hại người, Ân đế nhìn xem âm thầm nhíu mày, quả thật là muốn nhanh đem mấy cái nữ nhân này đuổi đi, chỉ muốn cùng Tử Ngọc yên tĩnh mà sống.

“Bệ hạ, uống ít một chút, uống rượu nhiều quá sẽ hại thân.” Thượng Quan Tử Ngọc nhìn tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Thượng đang không ngừng rót rượu, không khỏi có chút bận tâm, liền không nhịn được khuyên nhủ.

Ân đế nghĩ tới kiếp trước, cũng là vào đêm Trung thu, đêm trăng tròn, hắn và Tử Ngọc bị nhốt trong lãnh cung thiêu sống, hình ảnh kiếp trước không ngừng hiện ra trong đầu của hắn, làm tâm hắn phiền nhiễu, liền không nhịn được uống một ly lại một ly.

Bỗng nhiên, thanh âm ôn nhuận dễ nghe của Tử Ngọc truyền đến, tình cảm bộc lộ trong lời nói đối với sự quan tâm của y, lập tức đuổi đi lo lắng trong lòng của hắn, Ân đế lập tức bình tĩnh lại, trong mắt lại khôi phục trở lại vẻ bình tĩnh.

Khoát tay áo cho tiểu thái giám rót rượu lui xuống, Ân đế cười nói: “Tử Ngọc là sợ ta uống nhiều quá không về Dưỡng Tâm điện được sao? Như vậy vừa vặn, ta có thể ở lại Vị Ương Cung.”

Thượng Quan Tử Ngọc im lặng, vốn là một lời quan tâm, lại bị cái người này hiểu sai, liền quay đầu đi uống trà, không thèm để ý hoàng đế nữa.

Ân đế nhịn cười, mắt nhìn đĩa trống trơn của Tử Ngọc, ngại mọi người ở đây, nên không gắp cho y, liền kêu một tỳ nữ bên cạnh gắp cho y, bên cạnh đau lòng nói: “Tử Ngọc quá gầy, ăn nhiều một chút mới tốt.”

Thượng Quan Tử Ngọc nghe lời ăn đồ ăn trong dĩa, nghĩ đến thấy bá quan văn võ cùng nhóm phi tần đều đang nhìn hai người, trên mặt liền nóng lên. Y đã quen bị vắng vẻ, đột nhiên lại được đối xử như vậy, khiến y nhất thời không thể chống đỡ được.

Trên ánh trăng Trung thu, trăng sáng, gió thổi mát lạnh mang đến một mùi hương hoa quế, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.

Bất quá, Ân đế giờ phút này cũng không có tâm tình ngắm trăng cùng ngửi mùi hoa quế, chỉ vì sắc mặt hoàng hậu không tốt lắm, có chút tái nhợt, rõ ràng cho thấy thân thể còn không có hoàn toàn tốt, lại ở bên ngoài lâu như vậy có chút miễn cưỡng .

Ân đế nhìn sắc mặt y, nghĩ đến y trong cung chịu nửa năm cực khổ, thân thể khẳng định có chỗ hao hụt, lần này lại phải phong hàn, chưa khỏi hẳn, chính mình lại làm cho y ở bên ngoài chịu gió, Ân đế thật sự là nhịn không được mắng mình là “Ngu xuẩn” .

Không muốn lại ở bên ngoài lâu, Ân đế hạ lệnh tán tịch, cùng hoàng hậu lên kiệu ngọc cùng nhau rời đi trước.

Dựa theo ân hướng tổ chế, mỗi năm, ngày lễ, hoàng đế nhất định phải ngủ lại cung của hoàng hậu, vì vậy, Ân đế đi theo hoàng hậu đi Vị Ương Cung.

“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, nước ấm đã chuẩn bị tốt , có thể tắm rửa rồi.”

Bên trong Vị Ương Cung, Lục La cùng Hồng Tường tới gọi hai vị chủ tử tắm rửa, sau lưng còn đi theo mấy cái tiểu nha hoàn mới tới.

Thượng Quan Tử Ngọc thân thể cứng đờ, còn chưa tới kịp phản ứng, đã bị hoàng đế một phát bắt được tay mang vào trong phòng tắm.

“Các ngươi đều lui xuống đi.” Ân đế đối với những nha hoàn kia ra lệnh.

Bọn nha hoàn lui ra ngoài, Ân đế chính mình cởi ngoại bào, xoay người lại phát hiện Tử Ngọc vẫn không nhúc nhích, bộ dáng như vừa bị sét đánh, mặt đỏ đến có thể nhỏ máu xuống.

Ân đế bật cười, biết rõ người nọ là thẹn thùng, nhìn y bài ra bộ dạng như đang bị khi dễ liền nhịn không được nổi lên tâm tư trêu đùa.

Chậm rãi cởi quần áo của mình, Ân đế nhìn y, cố ý nói ra: “Tử Ngọc mặt sao hồng vậy? Tiệc tối cũng chưa từng thấy ngươi uống rượu. Chẳng lẽ lại là thẹn thùng?”

Thượng Quan Tử Ngọc mặt càng đỏ hơn, vừa ngước lên lại trông thấy quần áo hoàng đế đã hết chỉ còn một kiện cuối cùng, lộ ra thân thể thon dài rắn chắc, lập tức ánh mắt cũng không biết nên để ở đâu mới tốt.

Thân thể Ân đế chậm rãi hướng Thượng Quan Tử Ngọc đi tới, đứng vững trước người y, vươn tay chạm lên hắn hai má y, ánh mắt ôn nhu nói: “Chúng ta là phu thê, cùng nhau tắm rửa là bình thường, không có gì phải thẹn thùng.”

Nói xong, còn thò tay cởi quần áo người ta, Thượng Quan Tử Ngọc cuống quít lui về sau một bước, ấp úng nói: “Thần, thần đột nhiên có chút không thoải mái, thỉnh Hoàng Thượng tắm rửa trước.” Nói xong, liền chạy mất.

Ân đế nhìn bóng lưng của y, nhịn không được cười lên ha hả.

Chờ thêm Tử Ngọc tắm rửa xong, mặc áo lót sạch sẽ từ phòng tắm đi tới, đã nhìn thấy hoàng đế dựa vào giường đọc sách.

“Bệ hạ, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải vào triều sớm.” Thượng Quan Tử Ngọc đi tới, khuyên nhủ.

“Ân.” Ân đế khép sách lại để ở trên bàn kế bên, nhích vào giữa giường vén chăn cho y vào.

Ngoại trừ ngày đại hôn, đây là lần đầu tiên Đế hậu cùng ngủ trên một cái giường, nhưng lại đang đắp cùng một cái mền, Thượng Quan Tử Ngọc có chút khẩn trương, do dự đi đến bên giường, lại bị hoàng đế nắm lấy tay, túm lên giường, nhét vào trong chăn.

Thân thể cứng ngắc dựa vào vai hoàng đế, cảm giác toàn thân đều ấm áp, Thượng Quan Tử Ngọc dần dần buông lỏng thân thể.

Ân đế nhàn nhạt cười, đem người ôm đến trong lòng ngực của mình, hôn xuống khóe miệng của y. Thân thể trong ngực lại lập tức cứng ngắc lại, Ân đế cúi đầu thấy hai mắt Tử Ngọc mở to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua hắn.

Ân đế cười lại hôn nhẹ một cái lên mặt y, đem chăn đắp lại, ôm y vào lòng, khiến hắn cảm thấy vô cùng an tâm, hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ .

Lục La nhẹ chân nhẹ tay đi tới, đem hai bên giường sa trướng buông xuống, sau đó tắt đèn đi ra ngoài.

Trong bóng tối, Thượng Quan Tử Ngọc mở mắt, nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, còn có cánh tay hữu lực đang ôm bên hông mình, cảm giác này làm y như đang mơ.

“Tử Ngọc, ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì.”

Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm Tử Ngọc lại càng hoảng sợ, sau đó mới phản ứng lại đây là thanh âm của Ân đế, hắn cho rằng hoàng đế ngủ rồi.

“Bệ hạ, ngài như thế nào tỉnh? Muốn hay không để cho Lục La châm đèn?” Thượng Quan Tử Ngọc nói, muốn đứng dậy, lại bị đối phương ôm tại trong ngực.

“Không cần, trẫm chỉ là ngủ không được, muốn cùng Tử Ngọc tâm sự.” Ân đế nhẹ nói.

“Ân, bệ hạ mời nói.” Thượng Quan Tử Ngọc nói.

9 thoughts on “[TSCHHVT] Chương 5

  1. *nhìn hình từ trái sang phải* *nhìn bên trái* ừ mấy cây nấm cu toe ghê, *nhìn sang phải* sao thấy nó kì kì, *nhìn kỹ lại* đậu… = =

  2. Pingback: [Mục lục] Trùng sinh chi hoàng hậu vi tôn | Vũ Điệp Cốc

    • vì chưa post bạn nhé, chương 6 mình mới post, bạn vào mục lục xem chương đỏ là post rồi, xanh là chưa beta, đen là chưa post

Gửi phản hồi cho Bob Hủy trả lời